Cuối tuần dậy rất sớm. Rõ là dở hơi. Trong tuần thì lại luôn ngủ dậy muộn, ngày nào cũng đi làm muộn. Nhưng cứ đến ngày nghỉ thì lại dậy sớm. Chẳng biết làm gì nữa nên ngồi viết blog kể chuyện đi Hà nội với mọi người UBS tháng 11 năm ngoái.
Đợt đó về Hà nội như một người “nước ngoài” đến thăm thủ đô. Ngồi xích lô đi vòng quanh 36 phố phường, ầm ĩ, chật chội, bụi bặm, bận rộn. Nhức hết cả đầu vì tiếng còi xe máy lúc nào cũng rú lên ngay bên tai. Bụi bám đầy mặt, có lúc ca?m giác ko thở được vì bô xe máy đằng trước xả vào người dù chỗ ngồi trên xich lô đã khá cao.Nhìn ngă'm:
Thấy vương vấn khi ngắm những ngôi nhà cổ đã tồi tàn bên những thân cây xương xẩu, những gánh hàng hoa thỉnh thoảng lại lững đững đi qua, sắc hoa tươi tắn, nổi bật giữu phố phường . Bác Tanto ko thể cầm lòng, giương khẩu Canon 20D hoàng tráng lên bắn vài phát súng. Rồi những ngừoi bàn hàng rong chạy ra xua lấy xua để bác đi vì tu*o*?ng phóng viên đến ghi chép tình hình họp chợ mà thực ra là chỉ muốn ghi lại những hình ảnh chân thực của cuộc sống.Vòng quanh những con phố bé và cũ kĩ (ko phải là cổ kính đâu) , có cảm giác khó chịu, bức bối, chi? muốn đập tan hết ra để được hít một ít không khí trong lành từ hồ thổi vào. Tự hỏi ko hiểu có phải bảo tồn những khu phố cổ là cứ để nó chết dần thế này ko.
Đi xem múa rối nước. Rất hay. Mọi người trong đoàn thì chẳng hiều gì hết vì bằng tiếng Việt mà nhưng cũng rất thích thú. Cứ ra hỏi mãi về những câu hát trong đấy.Cũng đi thăm Văn Miếu như ai (kể ra mà Lăng Bác ko đang trong thời kì sửa sang vào lúc đầy thi chắc cũng thăm Lăng luôn). Vào trong Văn Miếu yên tĩnh, bình lặng như thoát được đường phố náo nhiệt, cuộc sống lộn xộn bên ngoài. Giá có cái phản gỗ để ngả lưng thì tốt. Cả boss và nhân viên đều đã thấm mệt, ngồi phịch luôn xuống cửa, trông khuôn mặt mình đến là thương
Ăn uô'ng:
Hết đi thăm thú đền chùa thì phải dừng chân để ăn. Thức ăn ở Hànội dường như ko hợp với người Sing lắm. Nhiều người ko ăn được. Nhiều người ăn ko đủ no. Nhưng cũng đi 1 vòng các nhà hàng nổi tiếng, mỗi bữa một nơi: Le Tokin, Indochina, Sen, Cau dỏ, etc… và đẹp nhất, ngon nhất có lẽ là Dã Liên. Đoàn đông quá nên chưa vào Bobby Chin. Dã Liên có thiết kế độc đáo, cổ kính nhưng đem đến cảm giác ấm cúng, thức ăn ngon, phục vụ tận tình. Đặc biệt, bữa đó lai có nhạc dân tộc cho mọi người thưởng thức. Ai cũng thích.
Tất nhiên, đối với local thế này thì các nhà hàng kia chỉ vào cho vui cùng đồng nghiệp, còn thèm ăn thì chỉ thèm một bát bún ốc thật ngon, đỏ màu cà chua và những con ốc ngậy. Ặc, mới nói đến thế đã chảy nước miếng.
Mua să'm:
Buổi tối các chị, các cô, các bà thì xúng xính đi shopping, mua la liệt túi Ipa Nima, áo váy lụa, khăn lụa Hàng Gai, tranh thêu, tranh sơn mài … Các anh zai thì lên bar, lên 17, lên New ngồi hút xì gà, ngắm con gái. Các bác trai đi thăm thú gallery để mua tranh, mua ảnh về tặng vợ .Cuối cùng còn mò tận sang Bát Tràng để ngắm nghía đồ gồm. Lâu ko quay lai đó, giờ thay đổi quá. Xe trâu, xe tải chạy lẫn lộn. Nhà cao tầng mọc lên ầm ầm. Chỉ đi xem hàng trong 1 cái nhà mà ra đã thấy mệt. Định mua nhiều thứ lắm nhưng cầm về Sing thì sợ vỡ, nên thôi, múa bút vẽ vài phát nghệch ngoạch:
Kết thúc chuyến đi Hà nội là 1 bữa ốm vì quá mệt và có lẽ vì bị lạnh. Chỉ kịp ngồi uống với Trâm tồ và Nam một buổi chiều tối ở Hale. 2 đứa ngồi nhìn cô bạn gái còm cõi, nhợt nhạt nhưng nói chuyện luôn mồm, ko nghỉ .
Cả đoàn rời Hànội sau 4 ngày 3 đêm thăm thú. Những người gốc Indo thi rất thi'ch thú, Hà nội tuy có bẩn, có chật chội nhưng có những góc thật lãng mạn, cuộc sống dường như thoải mái, dễ chịu. Còn những người Sing đã quá quen với cuộc sống hiện đại, sạch sẽ có lẽ thế là đủ cho 1 sự thay đổi. Họ đem theo về nước những bức tranh từ các gallery đắt tiền ở Hà nội để chứng tỏ cuộc sống của họ cũng đậm chất văn hóa như ai.
---------------------------
Cô Dian và bác Tanto ở Jakarta vì rất yêu Hà nội đã viết bài đăng trên một tạp trí lifestyle (Cosmopolitan Indonesia). Tuần tới quyển tạp chí đến Sing sẽ post cho mọi người coi.
Mình chỉ có 1 gợi ý nho nhỏ là trong niềm hân hoan viết được tiếng Việt có dấu thì bạn cũng không nên lơ là với các lỗi chính tả.
ReplyDeleteNgoài ra các bạn bị hàng rong xua đuổi không phải vì họ sợ phóng viên mà họ sợ vía là chính. Trong bài không thấy đề cập đến việc mua bánh mì hay hàng tạp hóa - nên điều này xảy ra như 1 lẽ dĩ nhiên.
Mà thỉnh thoảng lừa được bọn tư bản đi 1 chuyến thế này công nhận thích :))
Trong lúc bối rối vì gõ được tiếng Việt, có gì sai sót, mong bạn Phát bỏ quá cho :D. Tuy nhiên tớ vẫn ko đọc được bạn viết gì nên phải chơi chiêu cũ là copy vào word để đọc.
ReplyDeleteThực ra hồi đấy mà tình hình cúm gà nghiêm trọng hơn tí nữa là tớ được sang Úc chơi 1 chuyến miến phí rồi. Cũng may là (tiếc là ... ;) ) tình hình vẫn under control nên chuyến đi Hà nội ko bị canncelled.
Chuc chi mung 8/3 vui ve nhe'. ^_^, anh Lam co tang cai gi hoanh trang khong?
ReplyDeleteMa` chi ve VN di rat nhieu noi ma` khong ru? thang em di cu`ng. Ki bo qua'.Chac chac
O*, co di ddau ddau ma nhieu noi. Cai nay la di voi colleagues, Hoa join lam gi. Ma suot ngay di voi em Tuyet roi con` keu gi nua :)))))).
ReplyDeleteaicha , cool qua' em ga'i nhi ;)) hihi
ReplyDelete